Một câu nói thay đổi cả cuộc đời.
Những ngày gần đây, MXH lan truyền mạnh mẽ câu chuyện của Trần Kiệt - nam sinh 18 tuổi đến từ huyện Dương Tân, TP Hoàng Thạch, tỉnh Hồ Bắc (Trung Quốc).Với số điểm 669 khối Khoa học trong kỳ thi đại học, Trần Kiệt chính thức nhận được thư báo trúng tuyển từ Đại học Bắc Kinh - một trong hai ngôi trường danh giá nhất Trung Quốc.
Nhưng ít ai biết, sau vinh quang ấy là một hành trình dài đầy gian truân. Và cũng ít ai ngờ rằng, bước ngoặt thay đổi cuộc đời cậu lại bắt đầu từ 1 câu nói của cha.
Chỉ nhờ một câu nói, người cha đã thay đổi hoàn toàn tương lai của con trai.
Một câu nói thay đổi cả cuộc đời
Cách đây vài năm, Trần Kiệt chỉ là một cậu bé cấp hai mê game như bao bạn bè đồng trang lứa. Cậu thường trùm chăn chơi game tới 1 giờ sáng, nghĩ rằng không ai phát hiện. Nhưng cha cậu - ông Trần Thế Hưng đã biết tất cả. Thay vì la mắng hay tịch thu điện thoại, ông chỉ nhẹ nhàng nói với con trai một câu
"Bố đã khổ cả đời vì thiếu học. Bố không muốn con đi vào vết xe đổ ấy. Con sẽ không bao giờ dạy nổi một đứa trẻ vượt quá tầm hiểu biết của mình!".
Một câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng lại "thức tỉnh" mạnh mẽ cậu thiếu niên mê game khi ấy. Ngay sau đó,Trần Kiệt đã xóa game, cất điện thoại, quay lại với bàn học, bù đắp lại từng chút thời gian đã lãng phí. Và chính từ thời điểm đó, cậu bắt đầu hành trình lội ngược dòng đầy ngoạn mục của mình.
Nam sinh bắt đầu hành trình lội ngược dòng đầy ngoạn mục sau câu nói của cha (Ảnh minh hoạ)
Không ép buộc, không kiểm soát, chỉ là một sự đồng hành đúng nghĩa
Trần Kiệt không sinh ra trong một gia đình có điều kiện. Cha cậu từng là bệnh nhân u xương ác tính, phải trải qua 3 ca phẫu thuật lớn, khiến gia đình kiệt quệ về tài chính. Sau đó, cả nhà rời Bắc Kinh, trở về quê, bắt đầu lại từ con số 0. Cha đi làm giao hàng, mẹ ở nhà nuôi dạy hai con, chắt chiu từng đồng.
Hàng ngày, ông Hưng dậy từ 5 giờ sáng, đội nắng đội mưa giao hàng cho đến tận tối. Người ta vẫn thấy ông trở về với làn da rám nắng, bộ đồng phục đẫm mồ hôi và đôi mắt mệt mỏi. Nhưng chưa bao giờ ông than phiền với con. Trong gia đình ấy, yêu thương không phải là lời hoa mỹ, mà là sự hy sinh âm thầm, là lòng kiên định bước đi trên con đường gian khó.
Từ khi lên cấp ba, Trần Kiệt đã yêu thích Vật lý và ấp ủ ước mơ làm việc trong ngành hàng không. Dù cha mẹ không hiểu nhiều về lĩnh vực này, họ vẫn luôn lựa chọn ủng hộ. Trong suốt 15 tháng ôn thi Cao Khảo và luyện chuyên sâu Vật lý, mẹ cậu trở thành "bạn học toàn thời gian": thức dậy lúc 6 giờ sáng, cùng con ăn sáng, chuẩn bị từng bữa ăn giàu dinh dưỡng.
Họ chưa bao giờ yêu cầu cậu phải là học sinh đứng đầu lớp, chỉ nói:"Chỉ cần con cố gắng hết mình, dù kết quả thế nào, chúng ta cũng không hối tiếc".
Đồng hành là phương pháp dạy con hữu hiệu nhất (Ảnh minh hoạ)
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển từ Bắc Đại, Trần Kiệt không mở tiệc ăn mừng, cũng không chia sẻ rầm rộ trên mạng. Cậu chỉ ôm chầm lấy mẹ và cùng bà bật khóc. Sau đó, cậu mang theo thư báo, chạy đến trạm giao hàng tìm cha. Giữa cái nắng hè gắt gao, ông Hưng vừa về sau chuyến giao hàng cầm trên tay tờ giấy, lật từng trang như thể đang cầm một kho báu.
Dù biết trước kết quả, ông vẫn thì thầm:"Tự nhéo mình để tỉnh dậy đi, có thật không đây?".Và rồi, ông ôm con trai, nghẹn ngào cảm ơn con vì đã luôn cố gắng.
Tình yêu của những bậc cha mẹ thông thái dành cho con luôn là một dạng tình cảm đặc biệt vô điều kiện nhưng không mù quáng. Đó không phải là sự kiểm soát sát sao từng hành động, cũng không phải những kỳ vọng đè nặng lên vai con trẻ. Thay vào đó, họ chọn cách đồng hành, lắng nghe và khích lệ.
Họ không áp đặt con phải giỏi nhất, chỉ mong con cố gắng hết sức. Họ sẵn sàng hy sinh thầm lặng phía sau, miễn là con được sống đúng với ước mơ của mình. Đôi khi, chính sự kiên nhẫn và tin tưởng ấy lại là điều chạm tới trái tim con trẻ, khiến chúng mạnh mẽ hơn bất kỳ lời răn đe nào.
Theo Sohu Theo Trang Vũ